Cuộc sống của mình đã từng có lúc chỉ biết xoay quanh những mục tiêu tài chính và phi tài chính, công việc và con cái. Vâng, rất tiếc là đã có lúc thứ tự ưu tiên là như vậy, mặc dù mục tiêu tài chính hay phi tài chính, cũng như công việc là để mình có thể lo cho các con mình và bản thân mình một cuộc sống ổn định và một tương lai tốt đẹp hơn.
Mang con đến Úc khi 2 bạn hơn 5 tuổi, tiếng Anh chưa biết, tiếng Việt chưa nói giỏi, chưa biết đọc (ngoài các con số và làm toán đơn giản) và chưa biết viết vì chưa đến tuổi đi học ở trường, hành trang của 3 mẹ con mình là mấy vali nặng toàn quần áo, sách vở (sách toán, tiếng Việt và tập viết lớp 1-3 theo chương trình ở nhà) và ít vật dụng cá nhân, kể cả ít đồ ăn để khi mới sang cũng không lo bị đói, cùng với niềm tin rằng sau khi hoàn thành khóa học PhD, mình sẽ xin được PR để 3 mẹ con định cư tại Úc. Đương nhiên vào thời điểm đó, mình cũng chưa biết sẽ xin ở lại Úc theo diện gì, cơ hội có nhiều hay không, nhưng mình chỉ biết là dù có 1 phần nhỏ hy vọng, mình nhất định sẽ cố gắng và sẽ tìm ra cách.
Thế là trong mấy năm làm nghiên cứu sinh, con thì làm quen với môi trường mới với số vốn tiếng Anh bằng 0 nên cũng chật vật mấy tháng đầu (khi nào có thời gian mình sẽ chia sẻ thêm về việc học tiếng Anh trong giai đoạn đầu cho bố mẹ nào chuẩn bị đưa con ra nước ngoài định cư), làm quen với thầy cô, bạn bè, mẹ thì lo bài vở, rồi dạy thêm (vừa là kiếm thêm tiền, vừa là lấy kinh nghiệm), rồi còn đi trình bày ở hội thảo, hội nghị, nhưng mục tiêu nhất định là phải hoàn thành khóa luận đúng hạn để kịp nộp hồ sơ xin PR trước thời hạn về nước theo quy định của cơ quan. Đã có lúc chính mình đã tự hỏi, quyết định đưa con sang Úc khi còn quá nhỏ và mẹ lại bận rộn với nhiều việc, nhiều mục tiêu 1 lúc như vậy liệu có đúng hay không ý.
Phải nói là thời gian đó rất khó khăn, con thì nhỏ phải đưa đón đi học, trường tiểu học bên này học từ 9h sáng đến 3h20 chiều, sau đó có thể gửi trông trẻ sau giờ đến 6h tối, nhưng đón chậm 1 phút sẽ bị phạt 10 đô, trường con tuy không xa nhà nhưng mỗi chiều đi bộ từ nhà lên văn phòng làm việc của mẹ cũng mất tầm 20-25’ làm nhiều hôm mẹ phải vội vàng chạy về đón con cho kịp. Về phần bài vở, mẹ tuy rất chủ động nghiên cứu, xử lý dữ liệu và viết lách cũng thuộc diện khá hiệu quả, nhưng làm nghiên cứu sinh là một hành trình dài, nhiều bạn còn dùng từ cô đơn, cô độc để nói về nó, vấn đề mình gặp phải lại đến từ việc phải giải quyết những vấn đề liên quan đến quan hệ giữa các giáo viên hướng dẫn của mình (cái này cũng cần 1 bài dài để chia sẻ mọi người mới hiểu hết được).
Thời đó, để có thể gói gọn cả việc chăm con, chợ búa cơm nước, bài vở, hội nghị – hội thảo, dạy thêm, và cả các hoạt động tình nguyện cho trường và cộng đồng trong 24h mỗi ngày, có rất nhiều hôm, chiều từ trường về đón con, nấu nướng cho con ăn, làm bài, tắm rửa, đi ngủ xong, mẹ mới quay lại trường làm dữ liệu vì máy và mạng ở trường chạy data sẽ hiệu quả hơn, quá nửa đêm mới về ngủ. Đi hội thảo, hội nghị, đương nhiên mẹ cần phải mang con đi theo, vừa trông con, vừa cho con trải nghiệm các thành phố ở Úc và nước ngoài. Vì thế, mẹ cũng chỉ có thể chọn các hội thảo tổ chức vào mỗi kỳ school holiday và do thế, chi phí đi lại, ăn ở cũng tốn kém hơn (phần chi cho mẹ thì hầu hết là đã có nguồn tài trợ từ trường hay mẹ xin được grant rồi). Thế mà mẹ cũng thuộc diện đi trình bày hội thảo (và đi chơi) chăm nhất khóa thời đó ý.
Cái mà mình nuối tiếc nhất khi giai đoạn PhD vất vả đó qua đi là do bận rộn quá, về muộn quá, để tránh không ảnh hưởng đến giấc ngủ của con nên 2 bạn nhà mình phải tự ngủ riêng từ khi mới sang, không được mẹ dành thời gian gần gũi và nghe con kể chuyện, đọc chuyện mỗi tối như hồi còn bé nữa. Mình vẫn nhớ như in cái thời trước khi sang Úc, mỗi tối 3 mẹ con cùng nhau đọc truyện, rồi mẹ giả vờ hỏi 2 bạn kể lại câu chuyện, đặt câu hỏi về nội dung, ý nghĩa câu chuyện cho con, 2 bạn còn tranh nhau xung phong kể, rồi còn tỵ nạnh khi mẹ nằm giữa mà quay về bên trái hay bên phải, phải thật công bằng trong bất kỳ việc gì mẹ làm cùng 2 bạn. Sau này, nhiều hôm muốn trêu 2 bạn, mẹ bảo cho mẹ ngủ cùng nhé, 2 bạn từ chối ngay, lại còn lấy lý do là mẹ chẳng nói nếu 3 mẹ con ngủ chung thì mẹ sẽ mất ngủ không ngủ được còn gì, hichic…
Hành trình ở Úc của 3 mẹ con mình còn dài, mình sẽ kể tiếp trong những post tiếp theo. Thông điệp mình muốn gửi gắm trong bài viết này là điều mình đã từng rất trăn trở. Mình là đứa luôn nhận thức được từ rất sớm rằng cuộc sống có rất nhiều điều quý giá, trong đó, gia đình, con cái, sức khỏe bản thân là đặc biệt quan trọng. Thế mà đã có lúc, vì mưu sinh, vì lo cho tương lai, mình lại dành nhiều thời gian và sức lực ưu tiên cho việc kiếm tiền với mong muốn đảm bảo cuộc sống ổn định. Cho đến cái ngày tự nhìn lại, mình bừng tỉnh nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều quý giá. Một buổi sáng, khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ của các con khi bước vào tuổi teen, mình chợt nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quan trọng trong giai đoạn con đang lớn nhanh, chẳng mấy chốc nữa sẽ không còn cần sự gần gũi sớm hôm với mẹ nữa. Mình hiểu rằng, mặc dù công việc mang lại cho mình sự nghiệp và thu nhập tốt, nhưng nó cũng lấy đi của mình những khoảnh khắc vô giá bên con.
Và rồi mình bắt đầu hành trình mới với việc yêu thương bản thân và gia đình nhiều hơn. Mình hiểu rằng để có thể chăm sóc tốt cho các con, mình phải chăm sóc sức khỏe, tinh thần và cảm xúc của chính mình trước hết. Mình học cách dành thời gian cho những việc làm mình hạnh phúc, và cân bằng giữa công việc và cuộc sống gia đình. Mình quyết định tiếp tục theo đuổi những điều mình thực sự đam mê, như Dancesports, Yoga, nhân số học, hoạt động cộng đồng, gặp gỡ giao lưu, học hỏi từ bạn bè và biết bao con người ưu tú ngoài kia. Mình đã dần dần giảm bớt giờ làm việc, mình tìm cách thay thế nguồn thu nhập chủ động (mà mình phải bỏ nhiều thời gian, công sức hữu hạn mỗi ngày để kiểm được) bằng nguồn thu nhập thụ động, với phương châm WORK SMARTER, NOT HARDER.
Việc tìm ra giải pháp với kinh doanh kỹ thuật số, cho phép mình làm việc từ xa và có thời gian linh hoạt hơn, gặp gỡ rất nhiều những con người thành đạt, được truyền cảm hứng, được trở thành phiên bản tốt hơn của mình mỗi ngày là điều mình thực sự biết ơn và trân quý. Giờ đây, mỗi ngày của mình đều là một ngày vui, với việc chủ động tạo ra những trải nghiệm đầy thú vị và tràn đầy năng lượng tích cực, mong muốn sẻ chia niềm hạnh phúc, thái độ tích cực đến tất cả mọi người.
Cám ơn các bạn đã đọc bài, hy vọng có thể phần nào khiến các bạn phấn chấn hơn, tích cực hơn, tin tưởng hơn vào chính bản thân mình để vượt qua mọi trở ngại và chinh phục mọi ước mơ nhé!
PS: ảnh 3 mẹ con mình chụp tầm tháng 10 năm 2012, giờ khó có thể chụp được những bức ảnh thế này với 2 chàng trai 18 tuổi của mình lắm.